Đằng này, cả thế giới, và từ mấy ngàn năm trước. Nếu không con chị sẽ phải bị mồ côi, không cha, không thừa nhận…
Lúc đó cả trăm cảm giác hiện lên làm em vô cùng bối rối. Xin lỗi em hỏi có hơi đường đột…
Chị thở ra, nhìn ra khu vườn bát ngát ngoài kia:
– Khoảng ba tháng rồi đớ Lâm! Và nó là… con của em, chớ không phải của Thanh. Hồi đó, mỗi buổi chiều,Cô Dâu Xinh Đẹp Vú To khi em đi học về, là lòng chị rậm rật.